Trà câu chuyện unfolding tìm đăng nhập đơnTistory dịch vụ chínhHồ sơ hình ảnhTrong tâm trạng 4 LuvXem tất cả (10)BTS FANFIC(10)SUGA X JIMIN(1)JUNGKOOK X V(6)V X JIMIN(1)JUNGKOOK X JIMIN(2)Pan Pacific xem xét (0)Lưu bútKiểm tra văn bản, thông báo, thống kê là những câu chuyện trong ứng dụng của bạn[National] nhặt một người đàn ông 01Mở rộng ý kiến 0 menu và menu thêm câu chuyện tràJUNGKOOK X JIMIN[National] nhặt một người đàn ông 01Mens dể thương Jim NG2016.06.05 02:28 ý kiến 0 1. tôi là..."... Mệt mỏi."Say vẻ đối với nhà ở phía trước của tôi, bằng cách nào đó ông đã nhận ra một bước. 'Mưa' đã nhận được nhiều hơn và nhiều hơn nữa gulgeo. Bầu trời dường như để rót từ một không-đục là khi dông kèm theo lên đến. Ngay cả khi gió không có nhiều hiệu ứng trong gió, chiếc ô của họ cơ bản đã nhiều hơn. Để giảm nôn nao một nếu bạn uống máu của bàn chải của họ một lần nữa 3 ngày liên tiếp và thêm vào một loạt các tóc trong các ren chạy điều. Màu xanh nhẹ và bóng tối ngồi xuống tại bình minh 5 giờ là một khu vực dân cư mưa và những âm thanh của Thunder âm thanh ồn ào. Nó chỉ ra đó là bằng cách nào đó một cái gì đó nặng trong cảm thấy lưng túi booze khó khăn không làm cho một sai lầm trên các panties, tôi nghĩ rằng như vậy một vô ích và đưa bàn tay của mình."Wen micro..."Tôi nghĩ rằng nó đã. Hôm qua đã mang trong say karaoke nhìn Ah. Bạn bè của tôi, thói quen uống được cho là không đủ để thu thập với Micro karaoke, nhà tôi ở một góc là xếp chồng lên nhau như một microphone ở núi của họ. Mike đếm số của chợ tôi có thể nói. Marveling tại cười là không cần thiết vật lý và đã gấp rút tốc độ.'Những gì là điều đó.Không có bất kỳ lương tâm m ở phía trước của ngôi nhà là một nơi lớn để thoát khỏi sự lộn xộn với thùng rác. Bẩn chỉ chất lượng chỉ số đối với tôi rằng túi rác vô cùng lớn để suy nghĩ một cách tự nhiên shuddering bị tấn công. Đó cũng là những ngày mưa, làm ẩm ướt rác. Tuy nhiên, trong khu vực là không nhiều hơn cũng không ít timidity trước nhà m rogue rác mà không là chú ý khái niệm người. Trong thực tế cho đến nay đã không xảy ra ngay cả một lần. Thức dậy từ từ nhưng đáng yêu rác túi hyungmul tự hỏi, tôi nghĩ rằng nó là một người, không phải là một phong bì. Người nằm ngồi xổm một."... Huh?"Mắt nhìn Vivian lại một lần nữa. Thấy điều này, tôi giả sử. Say rượu có vẻ hơn grunge ảo giác. Một mạnh mẽ vẫy tay chào và nhìn vào đôi mắt rộng mở. Mục tiêu đã là để cộng hưởng và dường như tốt dding đã không được nhìn thấy."Vâng, những gì heck..."Hoặc bạn muốn nói, những người đã ngồi trong cơ thể lại ngồi xổm Chuck. Tại thời điểm này đã làm cho miệng aghast road damuleossda. Crack lưỡi thêm hoảng sợ là một nỗi đau, nhưng nó không cảm thấy con trỏ. BAM BAM cảm thấy, chỉ cần nhảy vào Trung tâm của các đường phố sẽ nhận được trong nhà. Nhưng nó sẽ đi cùng đó là gây ra cơ thể của bạn có thể không quyết định hoặc sửa đổi. Đặt nó trong một túi quần nắm giữ một điện thoại di động - tôi sẽ nói với cảnh sát, đã đấu tranh. Phải làm gì với... Suy nghĩ rằng thời gian và một lần nữa chuyển người. Đổ mưa lên một thời tiết mùa xuân lạnh lẽo, tầm nhìn xa ở La người đàn ông nói rằng một cơ thể hơn tròn như một con mèo và một nhỏ suy nhược với âm thanh. Tôi thậm chí còn chạy xe máy lắc tay và chân dường như đã mở ra, mặt trăng tháng, hãy thử", Anh là ai...?"Đã có không có câu trả lời. Chôn vùi mặt giữa hai chân và ngồi squatting tai đã đặt các khối, ông đã làm giống như bộ mặt của một sao lùn và một khô Che-Ku. Người đàn ông là một t-shirt trắng rách và dơ bẩn và mặc một màu xám slacks cũ. Sleeved Tee và slacks ngày nước mưa để làm ẩm ướt thịt đã bị mắc kẹt trên. Hoa cẩm chướng Ocean Beach tại floozy sưng húp. Tóc đen là một giọt nhỏ giọt nhỏ giọt cắn các đã phai mờ. Trong trường hợp bạn không có nghe nói, tôi muốn nói một chút lớn giọng hỏi lại. Tuy nhiên, đã có không có câu trả lời. Tiếp công khai ở phía trước của ngôi nhà đang làm là vì tôi muốn đi trên con đường cho một thời gian, dày đặc nhưng cơn giận dữ xương cột sống de la cơ thể nhỏ nhìn ngồi xổm nhận được tức giận."Với tôi, câu trả lời không tồn tại, nó chỉ đi và về."Tôi nghĩ rằng ông sẽ muốn đi chăm sóc của nhẹ nhàng di chuyển một bước. Sau đó, một giọng nói từ phía sau đã."Sợ..."생각했던 것보다 앳된, 어눌한 발음이었다. 가슴을 쿵쿵 두드려대는 듯한 여린 목소리에 나는 천천히 몸을 돌렸다. 눈이 마주쳤다. 방금 전까지 몸을 말고 덜덜 떨던 남자가 조그만 머리통을 들어 날 올려다보고 있었다. 오랫동안 씻지 않은 듯 꼬질한 볼 위에는 빗방울이 흘러내리고 있었다. 나는 황급히 내가 쓰고 있던 우산을 남자에게 받쳐 주었다. 내가 아끼는 밤색 자켓이었지만, 그래도 사람이 중요하니까… 한 손으로는 내 머리 위로 떨어지는 빗방울을 막기 위해 정수리를 가렸다."무, 무서워…""………?""흐윽…"얼굴과 목소리는 어린아이었지만, 어린애라고 치기에는 조금 큰 몸집의 남자는 어깨를 한껏 움츠리며 파르르 떨었다. 남자는 작은 목소리로 자꾸만 무서워,를 반복하며 땅 속으로 파고들기라도 할 것처럼 몸을 말았다. 남자의 까맣고 눈물 젖은 눈동자에 내 모습이 오롯이 담겼다. 술기운이 싹 달아나는 기분이었다. 발갛게 충혈된 남자의 눈에 천천히 액체가 피어올랐다. 남자가 고개를 살짝 꺾자 한방울 두방울 더해진 눈물이 눈꼬리 쪽으로 몰려가서 아슬아슬한 모양새로 달랑거렸다. 결국 투명한 눈물이 볼을 타고 흐르며 얼룩덜룩한 볼 위에 눈물 자국을 더했다. 처음엔 한방울이더니 길이 트이자 곧 주체할 수 없이 흐르는 눈물을 멍하니 바라보다 보니 갑자기 가슴이 찌릿한 느낌이 들었다."흐, 흐으…잘못했어…"도톰한 입술을 달싹이며 계속해서 나에게 말을 했다. 어떻게 해야 하지. 입술을 깨물었다. 그 조그만 얼굴을 들어 나를 바라보는데, 나는 그의 눈빛에 사로잡혀 아무 말도 할 수 없었다. 멍하니 그의 까만 눈동자를 바라보고 있자, 그가 비척비척 자리에서 일어나더니 잠시 휘청거리더니 곧바로 섰다. 남자가 넘어질까봐 순간적으로 뻗은 내 손이 민망했다. 웅크리고 있을 때부터 예상은 했지만, 나보다 한참은 작은 키의 남자는 오랫동안 먹지도 못한 건지 팔목이 한 손에 잡힐 정도로 가늘었다. 여전히 세차게 내리는 비에 나도 흠뻑 젖고 말았다. 남자가 작은 손을 뻗어 조심조심 내 셔츠 아랫자락을 잡더니 고개를 푹 숙였다. 내가 그대로 떠날 까봐 무서웠는지 바르르 떨면서도 셔츠를 세게 쥐지도 못하는 손이 안쓰러웠다.또 다시 번쩍거리는 빛과 함께 우르릉, 하고 천둥이 울리자, 사색이 된 남자가 내 옷자락을 세게 틀어쥐었다.“흐윽, 흑, 나, 나는…,""………""지민이야… 박지민.""………""무서워…나 두고 가지 마…"“………”남자는 웅얼거리며 자꾸만 자신의 이름을 반복하더니 빗방울과 눈물이 섞여 흐르는 얼굴을 들어 나를 가만히 바라보았다. 이름이 박지민인건가... 난 무언가에 홀리기라도 한 듯이 남자의 가느다란 팔목을 잡고 집으로 들어 올 수 밖에 없었다. “내 이름은… 박지민이야.”2.현관문을 열고 집으로 들어섰다. 주택이라 해봤자 삼십 평 초반 밖에 되지 않았지만 한 명이 살기엔 꽤 넓은 집이었다. 무언가를 키우고, 밥을 챙겨준다는 게 귀찮아서 강아지도 키우지 않는 나였기에 항상 집에 혼자 들어설 때 공허감을 느끼기도 했었다. 여자를 집까지 데려와서 노는 스타일도 아니었기 때문에, 내 집에 발을 들일 수 있는 사람은 몇 안 되었다. 가장 친한 친구들이나 가끔 시골에서 올라오시는 부모님, 이 정도. 그렇기에 지민이라는 남자와 함께 집에 들어오는 기분이 꽤나 묘했다. 지민이 신고 있던 낡고 헤진 신발을 벗겼다. 꽤 오래 신은 듯한 흰색 나이키 운동화였는데, 뒤축이 다 헤져 있고 비 때문인지 축축하게 젖어있었다. 악취가 나는 건 아니었지만 보기에 너무 지저분해서 현관 옆에 있는 쓰레기통에 처박았다. 뒤집어쓰고 있던 비닐봉투도 쓰레기통으로 직행했다. 그때까지 아무 말이 없던 지민은 신발을 벗은 상태로 현관에 가만히 서 있었다. 흠뻑 젖은 내 옷을 꾹 짜자 현관에 물웅덩이가 고였다. 나는 뒷주머니에 꽂혀 있던 노래방 마이크를 방 한 구석에 놓아둔 후 몸을 틀어 지민을 바라보았다. 존댓말을 해야 할지, 반말을 해야 할지 판단이 서질 않았지만 일단 처음 보는 사람이니까 예의를 갖추어야 겠다고 생각을 했다.
“왜 그러고 서 있어요. 들어오세요.”
“드… 들어가도 돼?”
“들어오라고 데려온 거잖아요. 안 씻을 거에요?”
“씻, 씻을 거야!”
나는 지민의 헤진 하얀 티셔츠를 벗길까, 생각했지만 어린아이도 아니고, 스스로 목욕은 할 수 있을 것이라고 판단해서 화장실에 지민을 밀어 넣었다. 나무토막처럼 뻣뻣하게 굳은 지민은 눈을 끔뻑이며 화장실 슬리퍼를 신을 생각도 하지 않았다. 여전히 화장실 바닥으로 물이 뚝뚝 떨어졌다. 나는 허리를 굽히고는 꼬질꼬질한 지민의 발에 슬리퍼를 신겨 주었다. 몸에 달라붙는 젖은 셔츠 때문에 기분이 좋지 않았다. 그때까지도 지민의 멍한 시선은 따뜻한 물이 서서히 채워지고 있는 욕조를 향했다. 나는 물을 다 받고 나서 수도꼭지를 잠그고는 보송한 새 수건을 곱게 접어 세면대 옆에 놓아두었다.
“수건은 안에 놓아둘게요. 나와서 갈아입을 옷은 바깥에 둘 테니까 목욕 다 하면 알아서 입으세요.”
“………”
“알았죠?”
“………”
대답이 없이 공허한 눈빛으로 욕조에서 찰랑이는 물을 바라보고 있
đang được dịch, vui lòng đợi..